Cấp trên là tỷ tỷ của tôi
Phan_10
Ôm lấy người đang gặm cắn trước ngực, còn tay người đó thì không thành thật khiêu khích các điểm nhạy cảm trên người mình. Hạ Linh Tích không khắc chế được tiếng kêu của mình, tùy ý để thanh âm khiến người nghe đỏ mặt vang vọng khắp phòng khách.
Ngẩng đầu hôn lên ánh mắt đang mê man trong dục vọng, hôn lên khuôn mặt đang đỏ hồng tràn đầy lửa tình. Lâm Diệc Thu bắt đầu kéo khóa quần của Hạ Linh Tích xuống, tùy tay đem cái quần đáng thương ném lên mặt đất.
Tư thế lúc này thật không tốt, lại bất tiện nữa chứ, vì vậy Lâm Diệc Thu đem Hạ Linh Tích đang ở trạng thái mơ màng đặt lên sô pha. Còn mình thì quỳ trên mặt đất chen giữa vào giữa hai chân đang tách ra của Hạ Linh Tích, đặt hai tay của nàng lên thành ghế sô pha.
Tư thế này thật là mất mặt mà…
Hạ Linh Tích thực sự muốn khép lại hai chân nhưng kẻ xấu xa kia sao có thể cho nàng cơ hội. Vì vậy chỉ có thể dùng hai tay để che ánh mắt mình lại, giống như làm vậy sẽ không thấy được tư thế hiện tại của mình có bao nhiêu kích thích.
“Tích, che như vậy không tốt nha.”
Vừa nghiêm mặt vừa buồn cười nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của Hạ Linh Tích, tay Lâm Diệc Thu lúc này cũng đã tiến đến vùng đất mang tính chiến lược kia.
Đúng như nàng dự đoán, lúc này vùng đất ấy đang được phủ bằng một lớp sương mỏng như chờ nàng đến khám phá, không một chút nhắc nhở, Lâm Diệc Thu đột nhiên tấn công mạnh mẽ về phía trước…
“A… Thu…”
(Tác giả lược dịch 3000 chữ, thôi nhiều H quá mình cũng ngại lắm, hãy hiểu cho mình cùng tác giả nha :3)
Mấy giờ sau…( Tác giả: Chớ có trách ta… Ta cũng không muốn vậy đâu…)
“Thu, Thu, Thu…”
Hạ Linh Tích thừa nhận không được nữa liền khóc kêu tên con sắc lang kia, cầu xin tha thứ. (Chỉ vài giờ thoi :v)
“Ô ô… Tôi biết mình sai rồi, Thu…”
“Thật sự sao?”
Không có phóng chậm động tác trên tay. Lâm Diệc Thu như trước bảo trì tốc độ cao, thẳng tiến ra vào ngoài trong thông đạo, mỗi lần đi ra lại mang theo một lượng lớn mật dịch, chảy xuống nền đất phía dưới.
“Thật sự, thật sự… A… A…”
“Kia, về sau không được cùng tên Hoàng bệnh lây qua đường sinh dục tiếp xúc nữa, cho dù gặp mặt cũng phải bảo trì hai thước khoảng cách, biết chưa Tích.”
“Ô ô…”
Bị động tác ra vào cường độ cao kích thích đến mức muốn ngất xỉu. Hạ Linh Tích gắt gao cầm lấy ga trải giường muốn đáp ứng yêu cầu của con sắc lang, lại không có biện pháp mở miệng, chỉ có thể rất khó khăn lắc đầu khóc kêu.
Nheo mắt lại, Lâm Diệc Thu lại tiếp tục đẩy nhanh hơn tốc độ ra vào.
“Tích, chị không đồng ý sao?”
“A… Không…”
Mỹ nhân cảm thấy được chính mình sắp bị giết chết.
“Không đồng ý?”
“A… A… Đồng ý, em muốn như thế nào cũng được… Ưm”
Hạ Linh Tích đứt quãng phun ra từng chữ. Sau đó đột nhiên ôm lấy cổ Lâm Diệc Thu, thân thể cong lên để giảm bớt áp lực, hô lớn.
“Cái gì tôi cũng đều đáp ứng em, a… A…. A…”
Lộ ra vừa nụ cười hư hỏng quen thuộc, Lâm Diệc Thu ôm lấy Hạ Linh Tích đang mê man muốn ngất sau khi đạt tới cao triều, trìu mến giúp nàng lau mồ hôi trên trán, sau đó kéo vào trong lòng ngực mình.
Xem ra ngày mai phải cùng Thương Ngữ Du hảo hảo nói chuyện.
****
“Ngữ Du, là tôi.”
Cầm lấy di động đặt ở đầu giường, tìm ra số điện thoại của Thương Ngữ Du. Còn không có đợi người đầu dây bên kia mở miệng, Lâm Diệc Thu đã nói ngay.
“Mình biết.”
Khi nhìn thấy số máy gọi đến trên màn hình di động là dãy số quen thuộc, Thương Ngữ Du thực hưng phấn thực vui vẻ. Khi nghe thấy thanh âm của người trong lòng mình thì càng thêm hưng phấn vui vẻ hơn.
“Từ ngày mình biết được số của cậu thì ngày nào cũng ngắm nó hết mà.”
Lâm Diệc Thu cảm thấy thực túng quẫn, bỗng nhiên không biết mở miệng như thế nào.
Thương Ngữ Du không nghe được thanh âm mình chờ mong bên kia, cũng không tiếp tục mở miệng, chỉ lẳng lặng nghe hơi thở có chút dồn dập. Trong lòng lại tràn ngập ngọt ngào.
Nhíu nhíu mày, cúi đầu nhìn thấy cánh tay mình ôm lấy thân thể Hạ Linh Tích. Khuôn mặt dù đang ngủ nhưng như trước khóe miệng vẫn mang theo ý cười, Lâm Diệc Thu cố gắng áp chế áy náy dưới đáy lòng mở miệng.
“Ngữ Du, cậu… Ngày mai có thời gian không?”
“A a, chỉ cần là cậu, nhất định là có.”
Ngạch… Lâm Diệc Thu lại quẫn.
Ngữ Du, cậu đối với tôi như vậy, tôi cũng thực cảm động.
Nhưng cảm động, cũng không đại biểu cho tâm động. Người tôi yêu nhất từ trước tới nay chỉ có một người, là Tích.
“Ngày mai tan ca, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm đi.”
Không muốn làm cho Hạ Linh Tích bởi vì chuyện của mình cùng Thương Ngữ Du mà bị bất kì thương tổn nào. Lâm Diệc Thu hạ quyết tâm cùng Thương Ngữ Du nói cho rõ ràng.
“Được.”
“Ân, ngày mai gặp.”
“Ngày mai gặp.”
Buông di động, Thương Ngữ Du cầm lấy đặt tấm ảnh đầu giường, vẻ mặt thâm tình nhìn Lâm Diệc Thu lúc học trung học trong ảnh.
Diệc Thu, cậu rốt cuộc đã muốn cùng với mình ở chung một chỗ, hay là lại muốn khuyên mình buông tay?
Nhưng mình yêu cậu, cậu cũng yêu mình mà. Mình đây như thế nào có thể buông tay?
****
Ngày hôm sau Lâm Diệc Thu cùng Hạ Linh Tích lại quang minh chính đại lấy lí do có việc nên không tới công ty. Thẳng đến buổi chiều, hai người ngủ say sau một cơn triền miên bất tận mới dần tỉnh dậy.
“Tích, hôm nay em hẹn Thương Ngữ Du ra ngoài ăn cơm.”
Không có gì giấu diếm Hạ Linh Tích, nói cho nàng nghe chuyện mình hẹn Thương Ngữ Du ăn cơm. Lâm Diệc Thu ôm lấy người mình yêu nhất, bắt đầu lo lắng phải như thế nào cùng người ngoan cố kia nói rõ ràng.
Từ khi biết mình hiểu lầm Lâm Diệc Thu, Hạ Linh Tích lúc này không còn bất an hay lo lắng nữa. Nàng cười khẽ cắn cắn cánh tay đang bá đạo ôm lấy mình.
“Kỳ thật Thương Ngữ Du cũng đáng thương, đừng đối xử tàn nhẫn với nàng.”
” Nữ nhân ngốc…”
Một cái xoay người đem Hạ Linh Tích áp dưới thân, Lâm Diệc Thu nhìn xuống người đối diện bằng ánh mắt thâm tình.
“Không nói rõ ràng đối với nàng ta mới là tàn nhẫn nhất.”
“……”
Lẳng lặng nhìn đôi mắt hiếm khi mang vẻ đứng đắn như hiện tại, Hạ Linh Tích không nói gì thêm, chỉ thở dài ôm kia cổ người phía trên.
Thương Ngữ Du, tôi rất bội phục cô, cho dù bị Diệc Thu lúc còn chưa hiểu chuyện làm thương tổn tàn nhẫn mà vẫn có thể như trước yêu nàng nhiều năm qua.
Nhưng Thu đời này kiếp này, là của tôi.
PS: H chương này là trên ghế sô pha, vài giờ sau là trên giường nha :3 Hẳn là sợ bị khóa và rì pọt nên tác giả cũng chẳng dám miêu tả quá kĩ =)))) Nhiều lúc thấy tội Tích tỷ quá, yêu ai không yêu lại trúng ngay đại sắc lang =))))) Bắt tội tỷ ấy vài lần vài giờ :( Chắc làm nhiều cũng không chết nên kệ đi :”> Càng làm càng yêu mà :”>
CHƯƠNG 26 PHÒNG CHỐNG TÌNH ĐỊCH
Lại là mấy giờ sau… (Sau khi đã sênh ca xong lần thứ N :3)
Trong một nhà hàng Tây, Lâm Diệc Thu lẳng lặng cúi đầu ăn, không dám nhìn người đối diện, thủy chung không có biện pháp mở miệng nói ra những lời nói có sức sát thương.
Thẳng đến khi đồ ăn đã muốn ăn xong. Buông dao nĩa, thực thanh nhã xoa xoa miệng, nâng đầu lên thì nhìn thấy người kia như trước thâm tình nhìn mình. Lâm Diệc Thu âm thầm trong lòng thở dài, rốt cục mới dám mở miệng nói ra lời trong lòng cất chứa đã lâu.
“Ngữ Du, tôi yêu Tích, xưa nay đều vậy, cậu buông tay đi, Quân Việt cũng tốt lắm.”
Cầm lấy ly rượu bên cạnh uống một ngụm, Thương Ngữ Du không biến sắc nhìn chằm chằm Lâm Diệc Thu.
“Diệc Thu, ngày hôm qua lúc cậu hẹn mình, mình đã nghĩ tới khả năng này.”
“Như vậy… Cậu…”
“Mình sẽ không buông tay đâu!”
Ngạch… Có chút bất đắc dĩ xoa trán, bị bản tính cố chấp không đổi của Thương Ngữ Du làm phiền, Lâm Diệc Thu có chút bất đắc dĩ cố gắng nhẫn nại.
“Tôi thật sự chỉ yêu một mình Tích, cậu đừng ở trên người mình lãng phí thời gian.”
“Mình không tin.”
“Cậu…”
Thương Ngữ Du coi như không nhìn thấy bộ dạng đau đầu của Lâm Diệc Thu, mở miệng nói tiếp.
“Diệc Thu, mình đã nói rồi, mình sẽ chờ đến ngày cậu hiểu được tình cảm thực sự của mình.”
“……”
Có lầm không vậy? Rốt cuộc ai cấp cho nàng ta niềm tin mãnh liệt là mình cũng yêu nàng?
Lâm Diệc Thu cảm thấy chính mình sắp hỏng mất…
******
“Báo cáo, báo cáo, tình địch xuất hiện.”
Trong bãi đỗ xe tập đoàn Hạ thị, một đại thúc bảo an tay cầm bộ đàm thấp giọng kêu.
“Nhận được, nhận được.”
Bộ đàm truyền đến một thanh âm khác.
“Khởi động hệ thống phòng hộ thứ nhất.”
Đứng trước cửa tập đoàn Hạ thị, Thương Ngữ Du vẻ mặt như thấy quỷ nhìn tờ giấy được dán trên tường: “Hôm nay tạm ngừng buôn bán”.
Tình huống gì đây?
Hạ thị ngừng buôn bán?
“……”
Đứng bất động trừng mắt nhìn tờ giấy kia vài phút, Thương Ngữ Du thực không thể lý giải được tại sao chỉ có vài ngày mà mọi chuyện lại thành ra như vậy. Liền lấy điện thoại gọi cho Lâm Diệc Thu, nghe được đầu dây bên kia phát ra âm thanh.
“Số máy quý khách vừa gọi không có thực, xin quý khách vui lòng kiểm tra lại.”
Ngạch…
Đỉnh đầu tựa hồ có đàn quạ đen bay qua, Thương Ngữ Du thực bất đắc dĩ trở về xe của mình rồi lái đi.
“Báo cáo, báo cáo, tình địch đã rời đi, tình địch đã rời đi.”
Tại bãi đỗ, đại thúc bảo vệ vẻ mặt hào hứng la to vào bộ đàm.
“Nhận được, nhận được.”
Bộ đàm truyền đến thanh âm hưng phấn, sau đó là một trận hoan hô tưng bừng như thời khắc đón năm mới.
Lúc này, cửa chính của Tập đoàn Hạ thị bị mở ra, một đại thúc bảo vệ khác liều mạng kêu to.
“Mau mau, đem cái thông báo xé xuống gấp, đừng cho Hạ tổng cùng Lâm trợ lí phát hiện.”
(Chết cười với mấy chế bảo vệ :v)
**********
Cùng thời gian, trên tầng cao nhất của tập đoàn Hạ thị.
“Thu, em ngốc a. Không muốn tiếp điện thoại thì thôi đi, còn dám giả giọng tổng đài.”
Lắc đầu nhìn Lâm Diệc Thu, Hạ Linh Tích cảm thấy mình không nhịn cười được nữa.
“Diệc Thu, tôi biết em không muốn nghe điện thoại. Nhưng tôi cảm thấy em có thể đổi số mà. Dù sao không có ai tin tưởng mình sẽ nhớ sai dãy số điện thoại của người mà ngày đêm luôn tâm niệm.”
Thương Ngữ Du lúc lái xe cũng đồng thời gửi tin nhắn đến cho Lâm Diệc Thu. Lâm Diệc Thu mở ra xem mới phát hiện, trò mèo của mình không qua mắt nổi nàng ta. =))))
Há miệng nhìn Hạ Linh Tích đang cười như điên. Vì sự ngu ngốc cùng sai lầm của mình mà buồn bực, Lâm Diệc Thu rốt cục buồn quá hóa giận khi thấy người kia còn vui sướng khi thấy mình gặp họa. Lập tức một trận hôn nhiệt tình máu lửa được bắt đầu để ngăn lại tiếng cười đó.
“Ưm, ưm đủ rồi, tôi thở không nổi nữa.”
Nhiệt tình đáp lại nụ hôn từ tên tiểu quỷ ngốc kia, Hạ Linh Tích sau một khoảng thời gian đáp trả nồng nhiệt, rốt cuộc chịu không được tên sắc lang nữa khi bàn tay của nàng lại bắt đầu không thành thật trên người mình.
“Hừ, ai cho chị cười người ta. Không ăn giấm chua thì thôi, còn cười em nữa.”
Lâm Diệc Thu cảm thấy thiệt buồn bực, chu miệng mất hứng nhìn Hạ Linh Tích đang thở hổn hển sau nụ hôn nhiệt tình.
Cùng Thương Ngữ Du tại nhà hàng nói một hồi lâu, khô cả cổ, kết quả chính là Lâm Diệc Thu đại bại. Thương Ngữ Du vẫn nói sẽ tiếp tục theo đuổi người mình yêu nhiều năm qua.
Mà Lâm Diệc Thu lại vì sự cố chấp kì lạ của Thương Ngữ Du mà buồn rầu mấy hôm nay.
Về phần Hạ Linh Tích, bởi vì đã xác định Lâm Diệc Thu chỉ yêu mình mà thôi, cũng hoàn toàn tin tưởng tiểu quỷ kia tuyệt đối sẽ không bị dụ đi. Ngược lại luôn vui vẻ khi nhìn thấy vẻ mặt buồn rầu khó xử mấy ngày qua của Lâm Diệc Thu.
Hỗ trợ sao?
Mới không cần. Kỳ thật cứ để như vậy cũng không sao cả, tốt xấu gì thì chuyện này cũng làm tiểu quỷ lo lắng cả ngày, không còn tinh lực để khi dễ nàng hàng ngày nữa.
Hừ hừ, nhớ tới ngày đó liền buồn bực. Sắc lang chết tiệt, cư nhiên khi dễ nàng đến mấy giờ liền.
Từ xế chiều đến hoàng hôn, từ sô pha phòng khách đến cửa phòng ngủ rồi cuối cùng lăn lên trên giường, đem nàng làm cho mệt đến ngất xỉu vài lần.
Làm cho tiểu quỷ này bị hao mòn tinh thần nàng cảm giác tốt lắm, bản thân có thể nghỉ ngơi một chút và chuyên tâm làm việc.
“Đông đông.”
Tiếng đập cửa truyền đến, Lâm Diệc Thu chỉnh lại áo sơmi của mình rồi ngồi qua một bên. Sau đó nhìn thấy mỹ nhân vừa rồi còn cười nham hiểm khôi phục vẻ mặt tao nhã, đứng đắn mới cho người tiến vào phòng.
“Hạ tổng, lần này công ty tổ chức buổi tiệc…”
Quản lý phòng tổ chức tiến vào nhìn thoáng qua Lâm Diệc Thu đang ngồi ở một bên Hạ tổng. Sau đó thật cẩn thận mở miệng, nhưng không dám nói cho hết lời.
“Như thế nào? Có vấn đề sao?”
Chú ý tới quản lý có chút kì lạ. Hạ Linh Tích đăm chiêu liếc mắt nhìn về phía Lâm Diệc Thu vẫn đang vô tư không suy nghĩ, sau mở miệng hỏi.
“Ngạch…”
Lại trộm nhìn thoáng qua Lâm Diệc Thu, quản lý do dự trong chốc lát
“Tất cả mọi người đều yêu cầu…”
“Yêu cầu cái gì?”
“Yêu cầu, Lâm trợ lí lên biểu diễn khai mạc.”
Cắn cắn răng, nghĩ đến Lâm Diệc Thu bình thường nho nhã như vậy, hẳn là sẽ không đạp chết mình vào lúc này. Quản lý rốt cục mở miệng đem lời muốn nói xả ra hết.
“Cái gì? Không…”
Lập tức kinh hãi từ sô pha đứng bật dậy. Lâm Diệc Thu theo bản năng mở miệng muốn phản đối, lại bị một thanh âm khác đánh gãy.
“Đương nhiên là được.”
Không chút do dự đồng ý yêu cầu này, Hạ Linh Tích cười thầm nhìn người kia trừng mắt giận dữ nhìn mình.
Gần nhất, vẫn là nên cho tiểu quỷ nhiều việc để làm, thật tốt cho thân thể của mình mà.
PS: Hai chị cứ cố gắng che dấu nhân viên cho có che thôi chứ thực ra cả cái công ty biết hết tình sử của 2 chế ròi =))) Khỏi giấu cho mệt :v
Tội nghiệp chế Thu, bị Tích tỷ bóc lột, bắt lên sân khấu biểu diễn làm trò cho nhân viên =))) Thực ra cũng có lí do cả đó, chương sau các bạn sẽ biết vì sao Tích tỷ làm vậy nha, không đơn thuần chỉ là trêu ghẹo và làm giảm tinh lực của Diệc Thu đâu ^^
Mai bạn nào đi học, đi làm thì đọc truyện xong tắt đèn đi ngủ ngay đi :”> Trước khi ngủ nhớ để lại dấu răng dả lả cmt cùng mình :”>
CHƯƠNG 27 THIÊN SỨ
Đêm Giáng sinh, tập đoàn Hạ thị như thường lệ tổ chức vũ hội.
Nhưng năm nay không giống với mọi năm a…
Một đám người đang tụ tập trước đại sảnh khách sạn hưng phấn không thôi.
“Biết tin gì chưa mấy cưng? Đêm nay Lâm trợ lí biểu diễn văn nghệ đó nha.”
“Xí, tin xưa như quả đất, tôi đã sớm biết rồi.”
“Ê mấy người nghĩ xem Lâm trợ lí sẽ hát bài gì ha?”
“Hạ tổng có hát không vậy?”
“Nếu hai người cùng hát chung bản tình ca nào đó thì hoàn hảo a.”
……
Các loại nghị luận bàn tán như vậy tràn ngập cả hội trường, mà khi nói đến chuyện này, trên mặt người nào cũng tỏ ra hưng phấn và kích động.
“Ha ha, Lâm trợ lí hiến nghệ. Hiếm có a, ha ha ha.”
Ở một góc hội trường, một nam nhân anh tuấn cười cười vỗ vai Lâm Diệc Thu đang mặt dại ra vì lo lắng.
Ném về phía nam nhân kia cái nhìn xem thường. Bưng ly rượu trên bàn lên uống một ngụm không nói gì.
Thật sự là chết mất, Tích nói phải đi thay quần áo, như thế nào lâu như vậy. Hại mình bị tên khốn Quân Việt này cười nhạo.
“Nè nè, biểu tình này có ý gì? Phát biểu cảm tưởng trước khi lên sân khấu đi Lâm tiểu quỷ? Vui quá không nói lên lời phải không? Ha ha ha…”
Thực bất mãn khi Lâm Diệc Thu coi như mình vô hình, Quân Việt càng dùng sức vỗ vai người kia.
Lại ném ra cái nhìn xem thường. Lâm Diệc Thu bĩu môi, kéo móng vuốt đang vỗ trên vai mình ra.
“Gọi anh đến đây không phải để nghiên cứu mấy chuyện tào lao. Nhanh nhanh đem hốt Thương Ngữ Du trở về. Tôi bị nàng ta chỉnh đến mức tàn tạ luôn nè.”
Nàng đã lâu không cùng Tích làm chuyện hằng đêm sanh ca tốt đẹp kia. Đều là do Thương Ngữ Du hại mà…
“Tưởng tôi không muốn chắc, nhưng trong trái tim nàng đâu có tôi.”
Tuy biết Thương Ngữ Du căn bản không cho mình cơ hội. Lâm Diệc Thu cũng chỉ yêu mình Hạ Linh Tích, nhưng Quân Việt vẫn cảm thấy đau lòng.
“Tôi xin anh a, đêm nay đem nàng ta trở về đi. Cứ dẫn người đi trước, còn lại tính sau là được.”
Ánh mắt thủy chung nhìn chằm chằm ra cửa, Lâm Diệc Thu si mê nhìn về phía thân ảnh làm mình động tâm ~ Hạ Linh Tích.
Lễ phục dạ hội màu đen, mái tóc dài vấn ở trên đầu. Đôi kính mắt bình thường hay đeo cũng bị tháo xuống, trước ngực còn đeo một chiếc vòng cổ tinh xảo.
Lâm Diệc Thu đứng ở trước mặt Hạ Linh Tích, trái tim đập nhanh dữ dội, khóe miệng giơ lên lộ ra nụ cười ôn nhu.
Tiến lên từng bước, hơi hơi cúi người đem bàn tay giơ lên trước mặt Hạ Linh Tích. Trước mặt tất cả mọi người trong hội trường rất có phong độ mở miệng.
“Nữ hoàng xinh đẹp. Đêm nay, tôi có thể trở thành bạn nhảy của nàng được không?”
Oa… Một đám nhân viên nhiều chuyện nhìn lén Hạ Linh Tích cùng Lâm Diệc Thu, trong lòng thét lên một tiếng chói tai.
Quả là hình ảnh của năm a…
“Đương nhiên…”
Hạ Linh Tích đem tay mình đặt vào tay Lâm Diệc Thu. Lâm Diệc Thu cúi đầu hôn lên mu bàn tay nàng, thản nhiên cười. Trong lúc người nọ còn đang vui sướng, Hạ Linh Tích mới nói tiếp.
“Nhưng… Không phải em lát nữa lên biểu diễn văn nghệ sao?”
“……”
Lâm Diệc Thu không biết nói gì, đứng im tại chỗ.
“Mọi người im lặng. Kế tiếp, chúng ta cùng nhau chào đón Lâm trợ lí lên biểu diễn tiết mục mở màn.”
Người chủ trì thực hưng phấn cầm micro hướng về phía quần chúng nhân viên nói. Thân thể của hắn làm cho người ta hoài nghi có phải hay không hắn đang run rẩy vì xúc động?
Lâm trợ lí biểu diễn? Thật làm cho người ta chờ mong a.
Nói đến nhân viên cấp cao của Hạ thị, trừ bỏ Lâm Diệc Thu, những người khác đều đã ở trước mặt mọi người biểu diễn rồi. Ngay cả Hạ Linh Tích cũng đã đi KTV hát mấy lần. Nhưng còn Lâm Diệc Thu, mỗi lần đều trốn tránh nói cổ họng không thoải mái a, choáng váng đầu a, tùm lum lí do hết.
Hôm nay thật vất vả mới có được cơ hội, tất cả mọi người đều thực hưng phấn.
Nhìn đến ngay cả người chủ trì cũng hưng phấn đến run rẩy như vậy, Lâm Diệc Thu thật sự là hết chỗ nói rồi. Ánh mắt dời về phía Hạ Linh Tích đang mỉm cười khiêu khích. Lâm Diệc Thu âm thầm hạ quyết tâm trở về nhất định phải hảo hảo “Yêu thương” nữ nhân bán nước này, thật là lâu rồi chưa dạy dỗ đàng hoàng mà.
Trước ánh mắt mong chờ của mọi người. Lâm Diệc Thu có chút bất đắc dĩ cúi đầu nhìn lại tây trang trên người, lại nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của người dẫn chương trình. Thở dài, tiếp nhận micro.
Ở loại trường hợp này, bắt buộc phải hát thôi a…
Rốt cuộc là tên hỗn đản nào đề nghị!!!
Tay trái vẫn có thói quen đút vào túi, tay phải cầm micro.
Lâm Diệc Thu nhìn thấy phía trước sân khấu có nhiều người như vậy, bỗng nhiên cảm thấy có chút không biết làm sao.
Được rồi, đây là chướng ngại tâm lý từ nhiều năm trước, vẫn còn lưu lại một ít di chứng trong đầu nàng.
Trước khi gặp được Hạ Linh Tích, nàng có chướng ngại tâm lý nghiêm trọng. Không có biện pháp nào cùng người xa lạ nói chuyện, cũng không có biện pháp ở trước mặt công chúng thuyết trình.
Thậm chí, có thể nói nàng là một người cô độc.
Sau khi gặp Hạ Linh Tích, bất tri bất giác nàng bắt đầu vượt qua chướng ngại tâm lý này. Lúc vào công ty làm đã có thể ở trước mặt nhiều người thuyết trình, thậm chí khi đối mặt với đối thủ của công ty cũng có thể thực trấn định. Nhưng thực làm cho nàng buồn bực chính là mấy vụ ca hát linh tinh lại như trước không thể làm được ở nơi công cộng.
Lặng lẽ nắm tay trong túi, cảm giác được bởi vì mình quá khẩn trương mà lòng bàn tay có chút mồ hôi. Lâm Diệc Thu hít sâu một hơi, nhìn xuống dưới thấy Hạ Linh Tích tựa tiếu phi tiếu, nàng lặng lẽ nhắm mắt lại dưỡng tâm. Sau đó mở mắt ra, áp chế khẩn trương, mở miệng hát theo âm nhạc.
” Tôi sẽ không trách em giấu diếm tôi. Thiên sứ ở nhân gian đều phải giấu đôi cánh. Mọi người ngu xuẩn lỗ mãng còn em lại đơn thuần thiện lương. Vì sao tôi có thể khiến em bi thương? Bàn tay nhỏ của em thật ấm áp, giúp tôi xua tan nỗi bất an mỗi khi đêm xuống. Không dám nhìn vào ánh mắt của em lúc ấy. Tôi sợ rằng mình sẽ trầm mê…”
Giọng hát có chút run rẩy, tay trái gắt gao nắm thành quyền. Lâm Diệc Thu lúc mới hát còn có vẻ sợ hãi cứng nhắc, nhưng nhìn thấy Hạ Linh Tích đang ở dưới cổ vũ mình, đáy lòng bỗng nhiên ấm áp.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian